Cáo Nhỏ và mẹ vừa chuyển đến nhà mới. Hai mẹ con có bao nhiêu là đồ đạc đựng trong những chiếc thùng các tông đủ kích cỡ. Mẹ dẫn chú vào phòng mới.
“Đây là “hang Cáo” riêng của con nhé! Chúng ta có rất nhiều việc cần làm Cáo ạ. Bây giờ Cáo Nhỏ phụ trách xếp đồ chơi của con lên chiếc giá này được không nào?” – Mẹ vừa xắn tay áo vừa mở một chiếc thùng lớn.
Cáo Nhỏ hào hứng: “Vâng mẹ!”.
Căn phòng nhỏ xinh kê một chiếc bàn gỗ, một chiếc kệ thấp và một chiếc thảm bông êm mịn, ấm áp cho Cáo tha hồ lăn lộn. Cáo Nhỏ thích nhất là chiếc giường tầng nằm phía trên bàn gỗ. Từ thành giường nối lên tận trần nhà là một tấm lưới màu trắng trông y như lưới đánh cá. Cáo Nhỏ sẽ chẳng lo bị rơi xuống khỏi giường. Thành giường còn được trang trí bằng một chiếc mỏ neo lấp lánh, vài cái vỏ ốc, vỏ sò và cả những chiếc phao tròn xoe, sơn trắng và đỏ.
Khi đi ngủ, chú sẽ trèo lên một chiếc thang nhỏ, còn khi thức dậy chú sẽ tuột xuống trên một máng trượt màu xanh biển. Chao ôi, Cáo Nhỏ tưởng tượng mình cứ như đang ở trên một con thuyền cướp biển vậy đó!
Cáo Nhỏ vui lắm. Chú thích thú ngắm nghía căn phòng rồi hít hà mùi gỗ mới. Chú vui vẻ xếp sách truyện và đồ chơi lên giá rồi hớn hở chạy xuống nhà giúp mẹ.
Nhưng niềm vui dường như tắt dần khi trời bắt đầu tối. Cáo Nhỏ bỗng cảm thấy lo lắng. Cậu đã luôn sợ đến một nơi ở mới, rất lạ lẫm vì tin chắc 100% là khi bóng tối ập xuống, lũ ma, quái vật bắt đầu thức dậy và đi lang thang khắp mọi nơi. Thật không biết bọn chúng có thể làm gì mình!
Đến giờ đi ngủ, Cáo Nhỏ nài nỉ: “Tối nay, mẹ ngủ cùng con đi mà! Chỉ tối nay thôi cũng được!”. Mẹ vỗ về Cáo Nhỏ: “Nhưng thuyền cướp biển của con nhỏ xíu xiu, mẹ lên nhỡ thuyền chìm mất thì sao? Hay là tối nay Cáo Nhỏ sang ngủ cùng mẹ nhé?”
Nhưng cậu đã chờ đợi bao lâu để được nằm ngủ trên chiếc giường tầng mơ ước, sao có thể bỏ lỡ đây. Nên dù sợ cỡ nào, Cáo Nhỏ vẫn quyết định ở lại phòng mới của mình.
Mẹ tắt đèn và về phòng rồi, Cáo Nhỏ chui vào chăn, run cầm cập và chỉ dám mở hé ra để quan sát động tĩnh xung quanh. Trong căn phòng tối đen, những hình thù quái lạ bắt đầu xuất hiện. Hẳn những khối tối tối đó là lũ ma đang rình rập. Cáo Nhỏ chẳng dám nhắm mắt vì nhỡ nhắm xong, lũ ấy bắt đầu động đậy thì sao?
Khi mắt đã quen với bóng tối, chú lại thấy góc phòng có một khối trụ cao ơi là cao, trên chóp có đầu, lại có hai cái tay thò ra. Không thể sai được, là ma! Cáo Nhỏ ngồi thu lu ôm gối, mở to đôi mắt tròn. Bỗng, có tiếng cót két trên sàn gỗ…
Có phải con ma đang rón rén đến chỗ Cáo Nhỏ không thế? Cáo Nhỏ không nhịn được nữa, chú hét lên thật to: “Mẹ ơi!”
Tách! Đèn bật sáng. “Ơi Cáo ơi, mẹ đây!”
Thì ra mẹ chẳng yên tâm chút nào nên lại ghé phòng thăm Cáo Nhỏ. Chú tuột xuống ôm mẹ thật chặt.
Trong ánh đèn ấm áp, những hình thù ban nãy chỉ là đồ vật trong phòng. “Con ma” mà chú cứ chắc mẩm trong đầu ấy thực ra chỉ là những chiếc thùng các tông đựng quần áo, được xếp chồng lên nhau mà thôi. Trên nóc cái thùng cao nhất chính là chú hề búp bê quen thuộc của Cáo Nhỏ kìa!
Chú thở phào nhẹ nhõm. “Thế mà con cứ tưởng là ma mẹ ạ!”
Mẹ tủm tỉm cười: “Ma chỉ có trong phim hoạt hình thôi Cáo ạ! À mẹ có một ý tưởng! Nhà mình có rất nhiều bìa các tông. Mai chúng ta sẽ cùng nhau làm một chiếc đèn ngủ thật oách nhé! Con sẽ để trên giường và có thể bật lên bất cứ lúc nào con cần! Yên tâm nhé”.
Cáo Nhỏ cười tít mắt: “Thế mình làm đèn giống như ngọn hải đăng được không mẹ? Con sẽ tô màu xanh nước biển được không ạ? Cả màu đen nữa nhé!”.
Thế là Cáo Nhỏ trèo lên giường, háo hức nghĩ về kế hoạch làm ngọn hải đăng của mình. Chú quên béng cả nỗi sợ và ngáy o o từ lúc nào chẳng biết.
Tác giả: Tường Vy
Leave a Comment