Giữa muôn ngàn ánh đèn lung linh với những tiếng cười, tiếng nói rộn ràng, với những bước chân tấp nập của bao người qua lại, tiếng nhạc vang lên khắp nơi, thành phố như một bức tranh sống động. Khung cảnh này trái ngược hoàn toàn ngày thành phố mất điện.
Đó là một buổi chiều hè muộn, khi mặt trời chỉ còn là những tia sáng yếu ớt hắt lên những vạt mây, bố mẹ tôi đã trở về sau một buổi làm việc vất vả, chị em tôi thì đang say mê với những cuốn sách của mình. Bỗng nhiên, đèn vụt tắt, cả căn nhà như tối sập lại, đúng lúc cả nhà tôi đang chuẩn bị bữa tối. Cả khu phố tĩnh lặng, không còn tiếng máy móc của nhà bác làm đá đầu ngõ, không còn tiếng luyện đàn du dương của em bé hàng xóm, nồi cơm mẹ đang nấu dở cũng chưa kịp chín, chúng tôi cũng không còn điện sáng để đọc sách nữa. Dường như mọi thứ xung quanh đều bị ngưng lại khi không có điện, từ sản xuất kinh doanh đến cuộc sống thường ngày như gia đình tôi.
Trong khi một vài gia đình đã đưa nhau đi ăn quán thì mẹ tôi vẫn bình tĩnh chuẩn bị bữa tối cho cả nhà. Mẹ vừa nấu vừa bảo tôi: “Điện đúng là một phần thiết yếu, không có điện chúng ta thật khó để sinh hoạt hay làm việc, con nhỉ?”. Mẹ phải thổi cơm bằng bếp ga, nấu ăn trong bóng tối. Mẹ kể ngày xưa, những năm tháng tuổi thơ, khi làng quê còn nghèo khó, mẹ phải nấu cơm bằng bếp rơm. Làng quê ngày ấy thường xuyên mất điện nên mẹ đã quen với cuộc sống cùng ông bà trong bóng tối và biết sử dụng những năng lượng tự nhiên như rơm, củi, vỏ trấu để nấu.
Loáng một cái, gia đình tôi đã chuẩn bị xong bữa tối. Cả nhà tôi quây quần bên nhau trong ánh nến dịu nhẹ, nhỏ mà ấm cúng với bữa ăn giản dị từ bàn tay của mẹ. Ngoài hiên nhà, trăng đã nhô lên từ khi nào, ánh trăng bàng bạc như chảy khắp xóm ngõ, ánh sáng ngập tràn qua từng cành cây, kẽ lá.
Trong lúc chờ có điện trở lại, cả nhà tôi cùng ngồi bên nhau đợi trăng lên và cùng kể chuyện vui đã trải qua trong ngày. Bố mẹ cho chúng tôi một vé về tuổi thơ bố mẹ khi kể về những bữa cơm không ánh điện, chỉ có ánh trăng trước sân nhà. Những đêm hè, bố mẹ và các bạn tụ họp khắp xóm, chơi vui đủ trò. Rồi bố mẹ cũng kể cho tôi rằng, bây giờ vẫn còn rất nhiều nơi không có đủ điện để dùng, nhiều gia đình thường xuyên sống trong bóng tối như chúng tôi ngày hôm nay.
Tôi hiểu rằng điện thật sự quan trọng trong cuộc sống của chúng ta, điện chính là nguồn năng lượng không thể thiếu, cung cấp sức mạnh cho thiết bị, máy móc và hoạt động sản xuất hàng ngày. Nó đóng vai trò quan trọng trong cuộc sống hiện đại, mang lại sự tiện lợi và đáp ứng nhu cầu của con người. Nhưng đôi khi chúng ta cứ thản nhiên sử dụng mà quên mất rằng điện không phải là năng lượng vô hạn, không để ý đến những người đang thiếu thốn nguồn điện.
Buổi tối mất điện giúp tôi nhận ra nhiều bài học. Khi sử dụng điện, tôi sẽ tắt các thiết bị điện khi không dùng đến, đo lường và giảm sử dụng điện, tận dụng ánh sáng tự nhiên nhiều hơn… Tôi mong những bản làng xa xôi vẫn bừng sáng ánh điện khi màn đêm buông xuống và bên cửa sổ, tối tối sẽ ê a tiếng đọc bài của các bạn nhỏ vùng cao mà không bị ngắt quãng vì thiếu điện.
Bài và tranh minh hoại: Cao Ngọc Nhã Uyên
Lớp 5, Tiểu học Nguyễn Quý Đức, Hà Nội
Leave a Comment