Chương 1: Những tháng ngày hạnh phúc
Tình bạn của A, G, H, M không phải lúc nào cũng rực rỡ hay ngọt ngào như phim mà chứa đựng những khoảnh khắc “dở khóc dở cười” cùng nhau vượt qua thử thách trong cuộc sống. Bốn cô bạn, mỗi người một kiểu, nhưng đều chung một “sứ mệnh” là… hỗn loạn và giúp nhau lớn lên từng ngày. Họ là chỗ dựa vững chắc, là nơi để trút bầu tâm sự và cũng là đội “đồng bọn” luôn sẵn sàng làm trò để cuộc sống bớt nhàm chán. Một tình bạn giản dị, nhẹ nhàng mà đôi khi cũng chẳng thiếu những phút “bóc phốt” vui vẻ.
Ánh chiều tà nhẹ nhàng tràn qua khung cửa lớp, hòa cùng tiếng trò chuyện rôm rả của bốn cô gái. Trên bàn, vài lon nước ngọt mát lạnh và đĩa snack được chia sẻ đều tay. A vừa nhâm nhi khoai tây chiên, vừa cười nói: “Thôi, tám đủ rồi, chơi trốn tìm đi. Trốn trong lớp thôi nha, thua phải kể bí mật đấy.”
G mắt sáng lên, hứng thú: “Nghe được đấy. Mà ai bị bắt phải kể luôn bí mật crush, không được giấu nha!”
H cười khúc khích, tay vội nhặt một miếng bánh quy: “Ủa, nếu vậy thì mọi người có thể kể sai hoặc giấu chuyện được mà.”
M dịu dàng nhìn mọi người: “Thôi được, chơi cho vui, tí còn học mà không mệt.”
Trò chơi bắt đầu. Khi G bị bắt, cô thở dài thất vọng, rồi thổ lộ: “Bí mật của tớ về crush là… tớ chẳng thích ai hết, có gì đâu mà kể, lêu lêu.
A tức giận: “Trời trời, chơi cái kiểu gì mà ăn gian thế?
Không khí có phần gượng gạo, H đề xuất: “Hay là chơi nối từ nha, chứ chơi này nó… dối trá lắm!”
Bốn cô gái nối nhau, tiếng nói xen lẫn tiếng cười hòa quyện:
“A: Học hành”
“G: Hành tây”
“H: Tây Nguyên”
“M: Nguyên vẹn”
“A: Vẹn…” Chưa nói xong từ, A đã giật gói bim bim trên tay của M rồi chạy vụt đi làm cả lũ phải đuổi nhau đến khi hết giờ ra chơi.
Dù chỉ là những trò chơi đơn giản nhưng lại khiến khoảng cách giữa họ càng gần hơn như những tia nắng cuối ngày ấm áp, dịu dàng chạm vào tâm hồn.
Chương 2: Người bạn mới, tình bạn mới
Tình bạn đôi lúc cũng có những câu chuyện không đáng để xảy ra. Vào một ngày, trong một lần đổi chỗ, A đã được cô cho ngồi với một bạn nữ khác tên là B. Từ đây, mọi thứ đã bắt đầu. B và A từ lúc ngồi cạnh nhau đã muốn trở thành một tri kỉ, hai bạn ấy nói chuyện rất hợp, suy nghĩ về tình bạn cũng giống nhau. Vì vậy, nhiều lần sau đó, A dường như đã quên mất ba người bạn còn lại:
– A ơi, ra đây chơi đi!
– A ơi, tớ mới mua nước ngọt này, cậu uống không?
– A ơi, cậu xuống đây ngồi chung với tớ đi.
Thế nhưng lần nào A cũng phớt lờ lời gọi của G, H và M.Điều này khiến những bạn trong nhóm thấy kì lạ, họ liền xúm lại rồi “họp” với nhau:
M thắc mắc hỏi: “Này, các cậu thấy A như kiểu muốn nghỉ chơi với tụi mình luôn không?”
H giải thích: “Nhưng tụi mình đã làm gì cậu ấy đâu, nếu nói là dỗi thì chắc là không phải rồi.”
G khăng khăng khẳng định: “Chắc là do cái con B í, nó cướp bạn của tụi mình rồi vì nó mà A mới không chơi với tụi mình đó!”
H phản biện lại: “Đâu ra, là do con A. Lần trước, lúc sinh nhật G, nó từng hứa là sẽ không bao giờ BỎ RƠI nhóm mà. Là do nó thất hứa đó các cậu.”
M liền nói: “Kệ đi, không có nó, tụi mình vẫn chơi được với nhau cơ mà.”
…
Từ một buổi họp, ba người lại biến thành một cuộc cãi vã, không ai chịu lắng nghe ý kiến của ai. Có thể từ lúc ấy, một nhóm bạn dần cách xa như trang sách bị xé, họ từng viết nên câu chuyện rất đẹp, nhưng giờ thì một trang đã bị xé mất – và câu chuyện khó có thể liền lại được.
Chương 3: Cuộc chiến & sự thật được che giấu
Mọi người bắt đầu mỉa mai, trêu chọc A. Nhưng không đơn thuần chỉ là một lời trêu chọc vu vơ tạo nên những tràng cười như hồi xưa, giờ đây, mỗi lời trêu chọc, như có một ý nghĩa ngầm nào đó.
Sáng hôm thứ Sáu, như thường lệ, cả lớp tổ chức một buổi sinh hoạt lớp. Cũng vào buổi đó, cô giáo chủ nhiệm trả bài kiểm tra mười lăm phút của tuần trước và yêu cầu mọi người đọc điểm. Sau khi biết A điểm cao hơn mọi người trong nhóm một chút, 3 người trong nhóm liền kéo qua châm chọc:
G: “Chả biết có gian lận hay không nữa chứ”
H: “Chưa chắc điểm này là thật đâu”
A liền đáp trả: Các cậu có bằng chứng chắc?
Từ những lời khiêu khích, 4 người bạn trong nhóm biến thành một trận cãi vã lớn Mặc mọi thứ xung quanh, mỗi người lần lượt bung cảm xúc, nói hết những điều từ trước giờ vẫn giấu kín.
A nói lớn:
– Tớ chả bao giờ thấy mình được tôn trọng trong nhóm cả, tớ cần một nơi có sự tôn trọng nhiều hơn đối với tớ!
G tiếp lời:
– Vậy thì tớ lúc nào cũng ghen tị với mọi người, khi ai cũng tỏ ra hiểu chuyện hơn tớ!
H hét lớn:
– Tớ thì lúc nào cũng phải nhịn cậu vì tớ sợ cậu sẽ nghỉ chơi với G, cậu nghĩ tớ quý trọng cậu à?
M giọng nghẹn ngào, nói nhỏ:
– Tại sao? Tại sao lúc nào cũng là tớ là người phải giữ sự hòa thuận trong nhóm…
Mọi người lặng đi, cả lớp lặng đi một lúc lâu. Hóa ra, trong câu chuyện tình bạn từng được coi là hoàn hảo này, ai cũng có một nỗi lòng chất chứa suốt quãng thời gian qua. Không ai đúng nhưng cũng không ai sai. Sự chất chứa đó đã tích tụ dần dần và gây ra những vết nứt trong tình bạn này.
Chương 4: Quyết định về tình bạn
Từ hôm đó, mọi người dần tránh mặt nhau. Tuy nhiên, thỉnh thoảng, vẫn có người chạm ánh mắt với nhau nhưng lại vội vã quay đi. Trong mắt mỗi người đều hiện lên rõ một sự bối rối.
Bỗng một ngày, hiện lên trong nhóm chat đã lâu không còn ai vào, một dòng tin nhắn do M viết:
– Mấy cậu ơi, mình gặp mặt một lần nữa để nói chuyện được không?
Tuy trong câu nói đó hiện rõ một thứ đã mất từ lâu – sự thân thiện, và ngay lập tức, mọi người còn lại đều đồng ý.
Buổi gặp mặt đó tuy không có tiếng cười nhưng lại tràn ngập sự chân thành. Cuộc trò chuyện căng thẳng nhưng dịu dàng: mỗi người đều nói ra điều mình giấu kín như nỗi buồn, sự ghen tị và cả tổn thương. Dần dần, họ bắt đầu thấu hiểu nhau, nhận ra tình bạn cũng cần được chăm sóc, nuôi dưỡng và tha thứ. Cuộc trò chuyện hôm đó đã mở ra cho mỗi người một con đường mới.
Chương 5: Vết thương lành nhưng còn sẹo
Thời gian trôi đi, những kỷ niệm tưởng chừng như chỉ mới hôm qua giờ đã hóa thành những ký ức xa xăm nhưng không hề mờ nhạt. Bốn cô gái ấy, sau bao hiểu lầm, đã không thể trở lại như xưa nhưng họ đã chọn một cách khác: lớn lên cùng nhau dù không còn bên nhau trọn vẹn như cũ.
Họ vẫn chào nhau khi gặp mặt, vẫn mỉm cười khi ánh mắt vô tình chạm nhau nơi hành lang lớp học. Không còn những buổi chơi trốn tìm, những gói snack chuyền tay hay những cuộc trò chuyện xuyên giờ ra chơi. Nhưng đổi lại, là sự trưởng thành, là sự thấu hiểu rằng: tình bạn không chỉ là ở cạnh nhau mãi mãi mà còn là cách ta đối xử với nhau khi mọi thứ thay đổi.
Mỗi người giờ đây đều có một nhóm bạn mới, một hành trình riêng. Nhưng trong sâu thẳm, họ vẫn giữ lại một chỗ nhỏ trong tim, cho những tháng ngày rực rỡ, những trò chơi ngốc nghếch và cả những vết sẹo đã từng đau nhưng giúp họ lớn lên.
Bởi vì…
Có những tình bạn không cần đi đến hết cuộc đời, nhưng sẽ mãi là một phần đẹp nhất của tuổi trẻ.
Thanh Giang – Bảo Hân
Ban biên tập: Mời bạn viết tiếp câu chuyện tình bạn
Mỗi câu chuyện không có đúng sai. Và đặc quyền của một người viết luôn là được tự do đưa ra những lựa chọn khác nhau cho câu chuyện, cho nhân vật của mình. Họ có thể cho các nhân vật mãi chìm trong bóng tối, học được những bài học để trưởng thành, bên nhau một cách đầy gượng gạo, nỗ lực hàn gắn vết thương, mãi mãi xa cách hay thậm chí là chẳng có gì xảy ra cả…
Mỗi cái kết đều có những lý do riêng. Lần này, ban biên tập Chiếc lá kể chuyện muốn được nghe thêm nhiều cái kết, nhiều góc nhìn hơn nữa về tình bạn, về vết thương vỡ rồi lại… vỡ hay lành.
Cụ thể hơn:
Bạn hãy viết lại chương 5 của câu chuyện trên.
Sau đó, hãy gửi lại cho ban biên tập thông qua hòm thư fanpage Tinyleaf hoặc phần bình luận dưới bài viết này. Những phần kết hay của câu chuyện trên sẽ được đăng tải trên trang và nhận nhuận bút từ ban biên tập.
Một phiên bản viết tiếp câu chuyện tình bạn của Thanh Giang:
Chương 5: Vết thương lành nhưng còn sẹo
Thời gian trôi, những khoảng lặng trong tình bạn dần được lấp đầy không bằng lời xin lỗi to tát, mà bằng những hành động nhỏ bé: một tờ bài được chuyền tay khi thiếu, một chiếc ghế được kéo lại gần trong giờ sinh hoạt nhóm, hay một ánh mắt nhìn nhau không còn né tránh.
Không ai nói ra, nhưng tất cả đều đang cố gắng – không để trở lại như cũ mà để bắt đầu lại, theo cách trưởng thành và nhẹ nhàng hơn.
Cuối năm học, lớp tổ chức một buổi picnic ngoài trời. Cả lớp ngồi thành từng nhóm nhỏ, nói cười rôm rả. Giữa đám cỏ xanh, dưới bóng mát của tán cây, bốn người từng là bạn thân lại vô tình ngồi gần nhau. Không ai chủ động, nhưng chẳng ai rời đi. Một túi bánh được chuyền tay, một chai nước được mở nắp hộ, và rồi, một tiếng cười bật ra – không còn gượng gạo.
Lúc đó, không còn ai nhớ rõ vì sao đã từng giận nhau đến thế. Thay vào đó là cảm giác thân quen quay về – như nắng sau cơn mưa, không chói chang, nhưng dịu dàng và đủ ấm.
Khi buổi picnic kết thúc, họ chụp cùng nhau một bức ảnh chỉ bốn người, như ngày xưa. Không cần nói gì, nhưng ai cũng biết: tình bạn này, dù từng có vết nứt, vẫn còn chỗ để vá lại. Không phải là sự trở lại hoàn hảo, nhưng là một khởi đầu mới – vững vàng và thật lòng hơn.
Tình thương, ta vẫn có thể nhìn lại nhau bằng ánh mắt bao dung và chân thành. Một mối quan hệ từng rạn nứt, nếu đủ quý trọng, vẫn có thể được hàn gắn. Và khi nó trở lại, không phải như cũ mà là đẹp hơn vì tất cả đã học cách yêu thương một cách trưởng thành.
Phần viết tiếp câu chuyện của Thanh Giang đã nhận được nhuận bút từ ban biên tập. Mời các bạn cùng thử tài viết thêm một cái kết khác của riêng mình…