Trong một làng quê xinh đẹp, nơi có cánh đồng xanh mướt và dòng sông trong veo, sống một cô gái tên Ngọc. Ngọc là một cô bé học sinh lớp 5, rất yêu thiên nhiên và có tấm lòng nhân ái. Cô bé luôn cảm thấy đau lòng mỗi khi thấy rác rưởi nằm rải rác quanh làng. Những chiếc túi nilon, vỏ kẹo và chai nhựa làm cho cảnh vật quê hương trở nên xấu xí, và điều đó khiến Ngọc không thể ngồi im.
Một buổi sáng, khi Ngọc đi học về, cô bé nhìn thấy mấy bạn nhỏ đang chơi đá bóng trên sân cỏ. Sau khi chơi xong, các bạn tiện tay vứt lại vỏ bánh và chai nước ra đất. Ngọc không thể chịu đựng được cảnh tượng này, liền chạy tới và nói:
“Các bạn ơi, hãy vứt rác đúng chỗ nhé! Nếu không, chúng ta cũng không có chỗ để chơi đâu!”
Mấy bạn nhỏ ban đầu có chút xấu hổ, nhưng khi thấy Ngọc luôn vui vẻ và nhiệt tình, họ cũng hứa sẽ nhớ lời cô bé. Từ hôm đó, mỗi khi cùng nhau chơi, các bạn nhỏ đều cẩn thận dọn dẹp rác thải, vứt đúng vào thùng rác. Ngọc cảm thấy rất vui vì biết mình đã góp phần giúp ích cho bạn bè.
Thế nhưng, không chỉ có sân chơi, mà khắp làng cũng còn nhiều rác thải khác. Một buổi chiều, Ngọc cùng mẹ ra chợ mua sắm. Khi đi ngang qua một góc chợ, cô thấy nhiều hộp nhựa và túi nilon nằm la liệt. Cô quyết định đứng lại và lên tiếng:
“Các cô, các bác ơi! Chúng ta hãy cùng nhau giữ gìn vệ sinh cho làng quê mình nhé! Nếu cứ vứt rác như thế này, sẽ làm ô nhiễm môi trường đấy!”
Ngọc nói với một giọng điệu nhẹ nhàng nhưng rất kiên quyết. Các cô, các bác trong chợ nghe thấy lời của Ngọc, đều gật đầu đồng tình. Họ nhận ra rằng việc vứt rác bừa bãi không chỉ ảnh hưởng đến cảnh quan mà còn tác động đến sức khỏe của mọi người.
Từ đó, Ngọc càng thêm quyết tâm. Cô bé không chỉ nhắc nhở bạn bè, mà còn tổ chức những buổi dọn dẹp cùng các bạn nhỏ trong làng. Một buổi sáng đẹp trời, Ngọc kêu gọi mọi người cùng nhau ra bờ sông dọn rác. Các bạn cùng lớp, anh chị em và cả những người lớn cũng tham gia. Mọi người ai nấy đều háo hức cầm theo bao rác, nhặt từng mảnh vụn và bỏ vào thùng rác.
“Ngọc thật tuyệt vời!” Một chị gái khen ngợi. “Nhờ có em mà làng chúng ta lại trở nên sạch sẽ hơn!”
Ngọc cười rạng rỡ, lòng thấy ấm áp. Cô bé cảm nhận được sức mạnh của tinh thần đoàn kết, khi mọi người cùng chung tay bảo vệ môi trường. Không lâu sau, nhờ nỗ lực của Ngọc và các bạn, làng quê trở nên xanh sạch đẹp hơn. Bên cạnh dòng sông, cỏ mọc xanh tươi, hoa nở rực rỡ, trẻ con lại có chỗ chơi đùa vui vẻ.
Một hôm, Ngọc đang đi dạo bên sông thì thấy một cụ già ngồi đánh cá. Ông đang vứt rác xuống nước. Ngọc chạy tới, nhẹ nhàng nói:
“Cụ ơi, đừng vứt rác xuống sông, rác sẽ làm ô nhiễm nước. Nếu không có nước sạch, cá sẽ không sống được đâu ạ!”
Cụ già nhìn Ngọc, đôi mắt ánh lên sự ngạc nhiên và tự hào. Ông gật đầu và hứa sẽ không vứt rác xuống nước nữa. Ngọc cảm thấy rất vui vì đã giúp một người hiểu ra vấn đề.
Thời gian trôi qua, hành động của Ngọc đã lan tỏa đến mọi người trong làng. Mọi người đều ý thức hơn về việc giữ gìn vệ sinh và bảo vệ môi trường. Ngọc không chỉ là một cô bé nhắc nhở, mà đã trở thành một “đại sứ” của làng quê, truyền cảm hứng cho mọi người cùng chung tay bảo vệ thiên nhiên.
Ngọc biết rằng, một mình cô bé không thể thay đổi được tất cả, nhưng từng hành động nhỏ của cô sẽ góp phần tạo nên một tương lai tươi sáng hơn cho quê hương. Và cô bé đã thực sự làm được điều đó!
Nguyễn Thị Hà My (Lớp 5B, Tiểu học Nghi Mỹ, Nghệ An)
Leave a Comment