Có một cô bé rất yêu thiên nhiên, cô mong muốn sau này sẽ trở thành nhà khoa học để nghiên cứu những điều kì diệu của thiên nhiên. Năm cô lên tám tuổi, ước mơ khao khát tìm kiếm điều kì diệu ấy ngày càng làm cô mong muốn nhiều hơn. Đến một ngày, cô hỏi bà của mình:
– Bà ơi, nếu như sau này con có thể trở thành một nhà khoa học, con có thể làm gì để giúp thành quả của mình lan tỏa giá trị tới mọi người?
Bà dường như chưa hiểu ý cô, liền hỏi lại:
– Con hỏi thế để làm gì?
Cô bé nở một nụ cười thật tươi và giải thích rằng mình sẽ dùng những nghiên cứu về môi trường để nói cho mọi người biết về tình trạng ô nhiễm môi trường trong hiện tại. Bà cô im lặng một lúc lâu rồi nhẹ nhàng trả lời:
– Ước mơ của con thật cao đẹp, nhưng để làm được điều đó sẽ rất khó khăn.
Nghe xong lời bà nói, mặt cô bé hơi buồn. Cô lặng lẽ ra khỏi phòng. Nhưng không vì thế mà cô thất vọng hay nhụt chí.
Từ đó, cô bé bắt đầu chăm chỉ khám phá môi trường xung quanh. Cô mong rằng một ngày nào đó mình sẽ phát minh ra một điều kì diệu vì môi trường. Nhưng những khó khăn cứ chồng chất đã khiến cô hoài nghi về ước mơ của chính mình.
Đến một ngày, cô lại đến nói với bà:
– Bà ơi, con không muốn làm nhà khoa học nữa! Mọi thứ quá khó khăn.
Bà nhìn cô bằng ánh nhìn trầm ấm và động viên:
– Không ước mơ nào là dễ dàng. Hạnh phúc là có thể làm những điều mình mong muốn con à!
Cô bé chưa hiểu hết lời bà. Cô chạy ra nhìn ngắm dòng sông quê hương thân thuộc. Nhìn những dòng chảy yên bình và sạch đẹp, cô càng thấy được giá trị của một môi trường xanh và nhận thấy việc từ bỏ ước mơ thật đáng chê trách. Cô hiểu rằng bản thân mình chẳng cần làm gì xa xôi. Nếu như cô yêu thiên nhiên, yêu môi trường mà mình đang sống thì phải biết bảo vệ nó qua từng hành động nhỏ nhất. Không phải cứ làm khoa học và làm điều lớn lao mới là bảo vệ môi trường.
Vậy là từ đó, cô cùng các bạn của mình chung tay bảo vệ môi trường bằng những việc nhỏ nhất như nhặt rác thu gom phế liệu, không vứt rác bừa bãi, lan tỏa việc bảo vệ môi trường,…
Về nhà, cô kể với bà của mình những điều mình đã làm. Rồi cô nói với bà:
– Giờ con đã thực sự hạnh phúc, con đã thỏa mãn với ước mơ của mình.
Bà cô nói:
– Đúng vậy, đó là một khởi đầu tốt đẹp cho ước mơ của chính con.
Cô bé hiểu được lời bà nói, cô mỉm cười hạnh phúc. Cô biết rằng bản thân mình đã làm một việc tốt để bảo vệ môi trường. Các bạn cũng vậy, hãy chung tay bảo vệ môi trường từ những điều nhỏ nhất!
Bài viết: Hoàng Thị Hà My (Lớp 4B, Tiểu học Nghi Mỹ, Nghệ An)
Tranh vẽ: Nguyễn Văn Thành (Lớp 9D, THCS Ngọc Long, Hà Giang)
Leave a Comment