Thế là ba tháng nghỉ hè đã trôi qua nhanh như cơn gió. Chỉ ngày mai thôi, Khánh sẽ lên lớp 1.
Đã 8h tối rồi mà Khánh và mẹ vẫn cuống cuồng kiểm tra lại đồ dùng cho ngày mai đi học. Mẹ thì sắp xếp lại sách vở, hộp bút. Còn Khánh ngồi ngắm lại chiếc dép quai hậu có gắn hình Spiderman mà cậu thích nhất. Khi đi đôi dép vào, trông cậu đã trưởng thành hơn, chững chạc hơn, ra dáng học sinh lớp 1 lắm.
Đến 8h30 phút, Khánh đã tự giác đi ngủ rồi vì mai cậu phải dậy sớm để đi khai giảng. Khánh háo hức trèo lên giường, tắt điện và nằm xuống. Khánh nhắm mắt lại một hồi lâu nhưng không thể nào ngủ được.
Cậu bắt đầu hồi hộp. “Không biết trường mới có cô Lan không nhỉ? Không biết có bạn nào muốn chơi với Khánh không? Không biết mình chuẩn bị có bị thiếu gì không?” Bao nhiêu câu hỏi ngập tràn suy nghĩ của Khánh. Cậu lại tủm tỉm cười.
Lên tiểu học, chứng tỏ cậu đã lớn rồi còn gì nữa!. Lớn rồi thì cậu không còn ngủ với mẹ, không còn mè nheo đòi quà nữa. Nhưng lên lớp mới, cậu chẳng quen ai cả. Biết làm sao bây giờ? Làm sao để làm quen các bạn đây? Khánh lăn qua lăn lại nhưng vẫn chưa có giải pháp nào. Trằn trọc mãi, Khánh ngủ quên lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, Khánh ngủ dậy đúng giờ nhưng cậu bé vẫn chẳng thấy vui tý nào vì cậu vẫn lo lắng những suy nghĩ tối qua. Thấy cậu lo lắng, mẹ liền trấn an:
– Con không cần lo, trường mới vui lắm! Các bạn rất dễ thương còn cô giáo thì rất hiền.
Nghe mẹ động viên, Khánh cũng thấy bớt lo phần nào. Khánh khẩn trương ăn sáng rồi cùng mẹ đến trường. Ngồi sau lưng mẹ, cậu cảm thấy những cơn gió mùa thu hiu hiu thổi vào đôi má rất dễ chịu. Nắng vàng nhẹ.
Thỉnh thoảng đi qua những tán cây to, Khánh còn thấy lũ chim tất bật chuyền cành ríu rít.
Thoáng cái đã đến cổng trường. Mẹ dừng xe và dắt em về phía cô giáo. Cô niềm nở đón hai mẹ con và dắt em vào lớp. Đã có nhiều bạn đến từ trước. Sau khi có đông đủ các bạn, cô giáo hướng dẫn các bạn làm quen với nhau và dẫn cả lớp được đi tham quan một vòng quanh trường.
Trường mới có rất nhiều lớp học với nhiều màu sắc vui nhộn và sân trường có rất nhiều hoa. Không biết từ lúc nào Khánh đã quên hết những suy nghĩ đêm hôm qua. Cậu thấy rất thoải mái và háo hức.
Đến giờ về, Khánh rất vui khi gặp lại mẹ.
Khánh tự tin khoe:
– Lớp mới vui lắm mẹ ạ! Mà con cũng đã lớn rồi, mẹ nhỉ!
Hoàng Ngân
Leave a Comment