Ngoài ở nhà, tôi dành nhiều thời gian nhất là ở trường. Tôi vẫn luôn mong muốn ngôi trường của mình tuyệt vời, à không, tuyệt nhất thế giới.
Tối hôm đó, trong lúc sửa soạn sách vở, tôi bỗng phát hiện ra một tấm thẻ đặt trên bàn học của mình: “Trải nghiệm làm hiệu trưởng. Hãy bước qua cánh cửa này và bạn sẽ đạt được ước mơ!”.
Một tấm thẻ kỳ lạ!
Tôi không hiểu tại sao hay bằng cách nào lại xuất hiện ở đây – ngay trước mặt tôi. Tôi đưa tấm thẻ lên nhìn thật kỹ, đọc đi đọc lại những con chữ màu xanh, mảnh dẻ, uốn lượn ấy.
Rồi đột nhiên, một cánh cửa màu sáng bạc hiện ra từ trong vòng xoáy màu xanh da trời khiến tôi bị mê hoặc. Vừa tò mò, vừa háo hức, tôi tiến lại gần vòng xoáy và bước qua cánh cửa…
Chớp mắt, tôi đã thấy mình có mặt trong một căn phòng vừa lạ lẫm mà cũng vừa mang chút cảm giác quen thuộc. Một chiếc bàn làm việc lớn màu ghi sáng đặt ở giữa phòng, một chiếc tủ chất đầy giấy tờ, tài liệu, cúp và bằng khen. Tôi ngó ra cửa sổ, thấy rất nhiều bạn nhỏ mặc đồng phục đang nô đùa, chạy nhảy – y hệt khung cảnh trong giờ ra chơi của một ngôi trường nào đó.
Tôi dụi dụi mắt, quan sát căn phòng thật kỹ. Tất cả bằng khen đều là đề tặng Trường Tiểu học Hoa Hướng Dương. Trên bàn làm việc là tấm biển chức danh có ghi: “Hiệu trưởng Hà Khanh”. Tôi bất giác nhìn xuống, ngỡ ngàng nhận ra bản thân đang vừa khít trong bộ áo dài của cô giáo. Không tin được, tôi đã chính thức trở thành hiệu trưởng của một ngôi trường.
Tôi quyết định đi dạo một vòng quanh trường. Khi ngang qua lớp học, thấy một số bạn học sinh còn phá phách, ồn ào, tôi liền suy nghĩ về việc đưa ra những nội quy kỷ luật để tăng cường nề nếp. Những nội quy hợp lý và nghiêm khắc sẽ giúp cho môi trường học đường không có nhiều học sinh cá biệt, thích đánh nhau hoặc bắt nạt bạn bè. Như vậy, tôi tin rằng trường học sẽ trở nên an toàn hơn.
Khi xem kết quả bài tập về nhà của các bạn, một chồng sách vở cao ngất choán hết cả tầm mắt tôi. Một số bạn không làm được bài vì khó, còn các thầy cô giáo thì cũng mệt mỏi vì phải chấm nhiều. Thế nên tôi dặn thầy cô chỉ nên giao một lượng bài tập vừa phải về nhà để học sinh không thấy áp lực và chán nản. Lúc giảng bài, các thầy cô cũng cần kiên nhẫn giảng giải, hướng dẫn chi tiết hơn, đặc biệt là với những bạn còn gặp khó khăn trong việc hiểu bài.
Sáng hôm sau, hoảng hốt khi nhìn thấy đông đúc các bạn học sinh ngoài sân trường, tôi tưởng mình đã dậy muộn. Vậy mà lúc đó mới là 6 giờ sáng! Trường học bắt đầu sớm nên tầm đó đã thấy nhiều học sinh tất tả đến trường. Đó vẫn là giờ ngủ của các bạn nhỏ nên nhiều bạn ngáp liên tục hoặc sau đó thì ngủ gật trong giờ học. Tôi cũng còn đang ngái ngủ thì học sinh chịu sao được. Tôi thống nhất đặt lại giờ bắt đầu đi từ nhà đến trường thành 7 giờ sáng để học sinh được ngủ đủ giấc. Điều đó sẽ tốt cho sức khỏe hơn.
Tôi lại dành thời gian đi vòng quanh trường, tự hỏi sao mà yên tĩnh thế! Học sinh ngồi trong lớp chán nản và không tương tác với thầy cô. Tôi thiết nghĩ, thi thoảng, sau khi học xong lý thuyết, thầy cô cũng nên cho học sinh chơi một trò chơi liên quan đến bài học. Tôi tìm những trò chơi phù hợp và gửi cho thầy cô. Đó cũng là cách để kiểm tra xem các bạn có hiểu bài không, giúp cho học sinh hào hứng với bài học. Lúc đó, học sinh sẽ tập trung nghe giảng hơn và kết quả học tập cũng sẽ nâng lên.
Thấm thoắt 3 tháng trôi qua…
Sau buổi tổng kết học kỳ, tôi ngạc nhiên khi nhận ra rất nhiều học sinh muốn xin vào trường Tiểu học Hoa Hướng Dương. Kết quả học tập của trường cũng tăng lên.
Một bạn lớp trưởng đã tìm đến gặp tôi và chia sẻ: “Con cảm ơn cô vì đã giúp trường không còn những hành vi xấu và kết quả học tập của chúng con tăng lên ạ. Từ khi cô đến, ngôi trường này đã khắc phục được biết bao nhược điểm. Con cũng thấy vui hơn mỗi ngày đi học”.
Lời tâm sự của bạn nhỏ khiến lòng tôi tràn ngập hạnh phúc. “Cảm ơn con nhé, cô sẽ cố gắng để chúng ta cùng nhau có một ngôi trường thật tuyệt vời!”- tôi vui vẻ đáp.
Lòng tôi còn chưa hết lâng lâng thì cánh cửa lốc xoáy xanh da trời đột nhiên xuất hiện. Tấm biển đề dòng chữ: “Thời hạn trải nghiệm đã hết. Mời bạn trở về với cuộc sống thực tại” khiến tôi chùng xuống.
Tôi lưu luyến ngắm nhìn ngôi trường một lần cuối rồi từ từ bước vào vòng xoáy.
Vút!
Tôi trở lại căn phòng thân quen và nhận ra mình vẫn trong bộ đồ ngủ y hệt lúc tôi rời đi – bộ đồ màu xanh với hình chú chuột Mickey trước ngực. Tôi khẽ mỉm cười, nhớ lại những gì đã qua và tự hào về những việc mình đã làm. Chẳng bao lâu, hai mắt tôi dần díu lại. Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay và chìm vào những giấc mơ đẹp đẽ về trường Tiểu học Hoa Hướng Dương.
Tác giả: Hà Khanh
Leave a Comment