Như bao ngày khác, hôm nay lại là một ngày buồn chán đối với Fuyou. Cô đang ở lớp, trên chiếc ghế mà cô hay ngồi và nhìn ra ngoài cửa sổ. Với Fuyou mà nói, việc ra ngoài hít thở, ngắm nghía khí trời hay biết bao so với việc ngồi trong lớp nghe cô giảng bài. Gió thổi lành lạnh nhưng không đến nỗi buốt giá làm tiết học trìu mến hơn biết bao. Ngoài ô cửa sổ tầng hai có vài cây ngân hạnh vàng vàng đang quyện vào ánh sáng nhẹ nhàng mùa thu. Mọi thứ bên ngoài đều khẽ khàng chuyển sang một lớp áo mới, chuẩn bị cho mùa đông, không còn không khí ngột ngạt ngày hè. Lòng người cũng rung rinh theo.
Nghĩ tới đây, Fuyou nhắm mắt lại, mặt hướng ra cửa sổ tận hưởng mùa thu êm đềm.
Nhưng gần như ngay lập tức, giáo viên Toán đã đi đến chỗ cô, tay cầm thước gỗ và gõ một cái lên đầu Fuyou. Bốp! Tiếng kêu giòn giã kéo Fuyou lại hiện thực. Giáo viên hỏi một câu để kiểm tra kiến thức cô bé. Dù không quan tâm đến bài giảng mà chỉ chú tâm đến khung cảnh ngoài cửa sổ nhưng Fuyou vẫn trả lời câu hỏi của giáo viên tuy chẳng nghe bài giảng.
Mọi người luôn nghĩ cô ngạo mạn, cho rằng bản thân thông minh nên không chú ý học nhưng sự thật là Fuyou không có hứng thú với buổi học hay đi học nên chẳng để tâm là bao.
Trả lời xong, cô lặng lẽ ngồi xuống và tiếp tục hướng mặt ra ngoài cửa sổ, mặc cho tên cô đã ngồi chễm chệ trong cuốn sổ đầu bài.
Những cơn gió hiu hiu thổi từng đợt làm bộ tóc đen óng, dài quá vai của cô bay nhè nhẹ. Cặp mắt vàng sáng bừng khẽ nghiêng mình theo những lá ngân hạnh trôi đi trong gió. Cô chỉ ước sao tiết học nhàm chán này chóng kết thúc để sang tiết thể dục, khi cô có thể chạy nhảy thỏa thích trong khuôn viên trường. Nghĩ đến đó, Fuyou thầm cười mỉm và đánh mắt nhìn các bạn cùng lớp. Chỉ cần không bạn nam nào học võ hay lên đến cấp độ đai đỏ thì cô chắc chắn bản thân mạnh nhất lớp.
Chuông hết tiết cuối cùng cũng reo lên và Fuyou nhanh chóng xuống sân. Vừa bước xuống, ánh nắng buổi sáng muộn ấm áp nhưng nhẹ nhàng làm cô thích thú. Những cơn gió lướt qua thân hình mảnh khảnh của một cô gái mặc đồ cộc giữa trời thu. Cô dường như không để ý đến gì khác ngoài việc được ra ngoài trời.
Nghe thấy tiếng thầy giáo thổi còi, cả lớp xếp thành ba hàng ngang và cùng khởi động. Cả lớp đều thuộc bài và có những động tác đồng đều nên thầy rất vui vẻ, đồng ý cho chơi tự do. Fuyou cười nhẹ, ngoài võ ra, cô không giỏi gì nhiều nên thể dục (tuy vui hơn những môn khác) vẫn nhàm chán với cô.
Nhưng lần này, cô đã có trò để giải khuây trong giờ thể dục. Hôm qua, trên đường về, Fuyou bắt gặp vài chi tiết kì lạ ở trường và muốn khám phá nó. Giờ thể dục là thời điểm thích hợp để suy xét chuyện này. Dẫu sao, cô không có bạn vì bị coi là kiêu căng và ít nói nên sẽ chẳng kéo theo ai vào nguy hiểm hay bị thầy cô khiển trách. Còn về phần cô, Fuyou đã quá quen với việc lên phòng hiệu trưởng hay bị mời phụ huynh đến nên chả nghĩ nhiều. Cô ngay lập tức chạy lại phía sau trường – nơi ẩn chứa khá nhiều bí ẩn được chuyền tai học sinh từ năm này qua năm khác. Tuy Fuyou không tin vào tin đồn nhưng tìm hiểu nguồn gốc của tin đồn thì khác, chắc hẳn không ai rảnh rỗi gì mà tự tạo ra những tin đồn chi tiết đến thế.
Dựa vào khả năng suy luận của mình, Fuyou nhận ra đa số tin đồn nổi tiếng ở trường đều có chung vài chi tiết kì lạ. Chúng đều nói về một viên gạch lát sàn bí ẩn, một cánh cổng và… ma. Trùng hợp làm sao, Fuyou mới tìm được một viên gạch sàn ẩn dưới lớp đất và cát sau trường. Lớp đất này khá dày và cỏ bao xung quanh nên người khác khó mà tìm ra. Cô chỉ vô tình tìm được viên gạch sàn này khi đi ngang qua, bằng khả năng quan sát nhạy bén, Fuyou dễ dàng nhận thấy viên gạch. Cô định bỏ qua nó mà tiếp tục bước đi nhưng sực nhớ lại những tin đồn được thoáng nghe qua nên có đôi chút tò mò.
Giờ đây, Fuyou đứng ngả người về phía viên gạch và quan sát tỉ mỉ xung quanh. Nó dường như là một viên gạch lát sàn bình thường bị người ta bỏ lại sau khi xây trường vì trông khá cũ và có nhiều chỗ mẻ. Cô lặng lẽ quỳ xuống và nâng viên gạch lên, nó nặng tới nỗi cô phải dùng cả hai tay trong khi lực tay cô rất khỏe. Nâng được viên gạch lên hẳn, Fuyou sững người. Cô như đông cứng lại trước cảnh tượng trước mặt, dường như không tin vào mắt mình.
Mặt Fuyou trắng bệch như thấy thứ kinh dị, đáng sợ, lạ lùng nhất đời mình. Tay cô trở nên buốt giá giữa tiết trời rực rỡ mùa thu.
Đó là một lối đi hẹp nhưng rất cao, bên trong tối om đúng như lời đồn. Fuyou ngập ngừng, cô hiểu rõ tính nghiêm trọng của việc trốn tiết thể dục, của việc tự lẻn ra sau trường và của việc vào một lối đi bí ẩn trong lời đồn. Dẫu vậy, tính tò mò và hiếu kì của cô đã nổi lên và cô tự mình vào lối đi đó. Khi vào bên trong, cô cảm như bước vào một thế giới khác. Không khí ngột ngát, nóng bức xộc lên người khiến cô phải thích nghi. Mọi thứ đều ẩm ướt và tối đen như mực khiến cô khó mà thấy xung quang dù không đóng lối đi này lại. Có vẻ cô đang đi xuống theo những bậc cầu thang và các dãy hành lang dài.
Fuyou tự tin bước đi thận trọng, tránh vấp phải những thứ dưới chân. Giờ đây, mọi thứ đã tối đến mức cô chỉ nhìn được phía trường khoảng một sải tay. Cô tự nhủ trong lòng: “Nơi này tuy tối tăm nhưng có vẻ lời đồn vẫn chỉ là lời đồn và không có ma nhỉ? Tuy không gì là tuyệt đối nhưng khoa học không thể sai hoàn toàn và theo những gì mình đã đọc về ma, chúng chỉ xuất hiện ở nơi liêng thiêng, gắn liền với kỉ niệm thủa còn sống”.
Ngay từ đầu, từ khi trốn tiết thể dục đến bây giờ, mặt Fuyou vẫn không đổi sắc, đó vẫn là khuôn mặt bình bình, thản nhiên không có cảm xúc. Nhưng bỗng nhiên, cô chợt dừng lại, đôi mắt vàng hạt dẻ sáng long lanh mở to. Đôi môi vô cảm bỗng lóe lên một nụ cười, một nụ cười sáng lóa tuy không hiền hòa mà mang vẻ thích thú, nhìn thấu sự việc. Nhìn kĩ lại, cô thấy thấy phía xa xa có một thứ gì đó mờ mờ, huyền ảo và đỏ rực. Nó nhìn như một vật gì đó… hoặc một ai đó.
Rồi nụ cười của Fuyou bỗng chuyển sang trạng thái ranh mãnh: “Mình là taekwondo đai đen mà phải sợ ư? Vả lại, đó còn không phải là ma… mà là người”.
Fuyou là người có mái tóc đen dài đến quá vai và đôi mắt vàng sáng ngời. Mọi người cho rằng cô ưa nhìn nhưng tự mãn. Họ nghĩ học giỏi, xinh xắn so với cái danh tự phụ họ đặt cho cô thì chả là gì. Nhưng tất cả đều không biết, ngủ trong giờ cũng là một tài năng; về học giỏi là cô tự học ở nhà và thi nhiều cuộc thi, đọc nhiều sách. Trong mắt Fuyou mà nói, xinh đẹp chả là gì nhưng có vẻ có người ghen tị với cô. Cô chỉ quan tâm đến học taekwondo và đọc truyện trinh thám, mấy cái khác dù có giỏi cô chả để tâm. Ngay khi bước vào cầu thang ẩn, Fuyou đã phát hiện ra những điểm bất thường không hợp lý với tin đồn nếu là ma. Trên môi cô nở nụ cười và dặn lòng đánh nhẹ tay rồi dương mắt nhìn vật phía trước, suy xét các hướng đánh của đối phương…
Tác giả: Châu Anh (lớp 7)
Lời ban biên tập:
Câu chuyện mở, bạn hãy tự nghĩ và viết tiếp phần sau, gửi về địa chỉ writing.lastoryteller@gmail.com nhé! Những phần kết hay sẽ được tuyển chọn đăng lên trang web Chiếc lá kể chuyện và nhận nhuận bút từ cô Lá Xanh.
Leave a Comment