Năm học mới, mọi thứ thay đổi

Cuối cùng, kì nghỉ hè của các bạn ở trường Tiểu học Hòa Nhịp cũng kết thúc. Chỉ vài ngày nữa thôi, cậu bé Hùng sẽ chính thức lên lớp 2. Hùng nghĩ cậu sẽ được học lại lớp cũ ở tầng một, được gặp lại những người bạn quen thuộc cũng như được học lại với người cô đã từng dạy Hùng vào năm đầu tiên ở trường: cô Trâm.

Hay nói đúng hơn, đó là điều mà Hùng đã nói với mẹ trước khi lên giường ngủ. Hùng là một cậu bé ngây thơ, cứ tưởng mọi thứ đó sẽ không bao giờ thay đổi. Hùng phải ngủ sớm để chuẩn bị cho ngày mai: ngày khai giảng.

Trước đó, mẹ Hùng đã chuẩn bị kĩ càng hết những gì Hùng cần cho năm học mới: như là tập vở mới, sách giáo khoa mới, hộp đựng bút chì mới, đồng phục mới, cũng như là một chiếc cặp sách mới và sạch sẽ. Điều mà Hùng thích nhất về chiếc cặp sách này chính là hình ảnh siêu nhân Ultraman ở đằng trước, nhìn trông rất nam tính, vì con trai thì rất thích siêu nhân.

Mẹ mỉm cười nhẹ nhàng và nói với con:

– Con biết không, chưa chắc gì con sẽ lại gặp được các bạn hay cô Trâm đâu.

– Tại sao vậy hả mẹ? – Hùng tò mò hỏi – Thằng Tâm hứa với con là nó vẫn sẽ học chung với con cho đến khi hết các năm tiểu học mà.

– Ý mẹ là các bạn khác trong lớp kìa. Mẹ biết bạn Tâm là bạn thân của con, nên dễ gì mà bạn ấy lại đi. Nhưng hỏi thử hai chị em Ngọc và Anh đi. Mẹ 2 bạn có nói sẽ có ngày Ngọc và Anh phải bay sang Mỹ. Lỡ năm nay là các bạn đi rồi sao? Con thấy đó: “Năm học mới, mọi thứ thay đổi”. Không phải thứ gì cũng y chang khi mình đụng mắt đến nó. Thôi, bây giờ cũng trễ rồi, ngủ đi con nha.

Thế rồi bà hôn lên trán của Hùng như mỗi đêm, và nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Nhưng bà không hề biết là đứa con của mình vẫn chưa ngủ, mà đang nằm suy nghĩ về những gì mà mẹ mình vừa nói. Cậu cứ thế mà lăn qua lăn lại trên giường, trên đầu cứ nghĩ về câu nói: “Năm học mới, mọi thứ thay đổi”.

“Thôi, cũng không cần phải bận tâm”. – Hùng nghĩ – Mẹ nói gì cũng không thành thật đâu (đây cậu đang nghĩ lại về những lúc mẹ mình nói dối, như trên này đời làm gì mà có phượng hoàng trên cây khế, hay một cô Tiên Răng đến nhận răng và trả lại một đồng xu cho mình).

Ngày hôm sau, Hùng thức dậy rất sớm và chuẩn bị đầy đủ đồ dùng học tập và ăn một bữa sáng no nê. Đúng 7 giờ, hai mẹ con cùng nhau đi bộ đến trường. Cậu nhìn xung quanh, cậu vẫn thấy chú Quang cạnh nhà vẫn vẫy tay chào Hùng mỗi khi đến trường. Cậu vẫn thấy cô Mai đang buôn bán mệt mỏi trong cửa tiệm bé nhỏ của mình. Nhưng cậu cũng thấy một vài điều khác biệt trên con đường quen thuộc này. Như là em Na này, năm ngoái vẫn còn học mầm non, giờ đây thấy em xách cặp cùng mẹ đến trường.

Hùng hỏi:

– Mẹ ơi, em Na còn mới học mầm non, sao em lại học tiểu học rồi?

– Tại vì một năm đã qua rồi, con à, nên em Na đã lên thêm một tuổi, nên em sẽ lên một tầng cấp cao hơn. – mẹ giải thích – Giờ em đã đủ tuổi để học lớp 1 rồi con. Con thấy đó: “Năm học mới, mọi thứ thay đổi”.

Đến lúc khi hai mẹ con đi ngang qua nhà cô Lan và chú Dương, thì Hùng nhìn thấy được một em bé má hồng nằm ngủ say mê trong vòng tay ấm áp của cô Lan. Hùng bật hỏi:

Mẹ ơi, em bé nằm trong tay cô Lan là ai vậy? Năm ngoái con đâu thấy em ấy.

Mẹ lặng lẽ cười, rồi nói:

– Ồ con à, đó là con của cô Lan và chú Dương đấy!

Làm sao mà được ạ? Năm ngoái, con chỉ thấy cô có bụng to thôi, làm gì mà có em bé, hả mẹ?
Cô vừa sinh con đấy Hùng. Nếu một người mẹ sinh con, thì họ sẽ có một em bé. Trước khi sinh con, họ đã mang thai, nên bụng họ to lên vì trong bụng có chứa em bé đó! Con thấy chưa: “Năm học mới, mọi thứ thay đổi”.

Sau một hồi, Hùng trông thấy bạn thân của mình là Tâm với một cậu em trai, khoảng chừng sáu tuổi, đang nắm tay cậu đung đưa qua lại, trong nhìn rất vui nhộn.

– Tâm ơi! – Hùng hét lên chào hỏi.

Tâm nhìn sang, trông thấy Hùng thì cũng hét lên: “Chào Hùng!”

– Em trai đó là ai vậy? Có phải em cậu không?

– Không – Tâm đáp – Đây là em họ của tớ, Dũng, năm nay lên lớp 1. Nó lên đây học vài bữa thôi, tại nhà nó ở Long An đang được sửa chữa. Nó đang hồi họp lắm!

– Ồ, vậy à? Thôi, tớ đi đây.

– Ừ, tạm biệt.

Nói xong, Hùng quay sang nhìn mẹ. Thấy mẹ mỉm cười là Hùng hiểu bà sẽ đỉnh nói gì tiếp theo: “Năm học mới, mọi thứ thay đổi”.

Đến lớp, cậu định vào lớp cũ mà mình học năm ngoái thì thấy chỉ toàn những em học sinh lạ. Một cô giáo thấy vậy thì hỏi:

– Bé ơi, bé học lớp mấy vậy?

– Dạ, con học ở lớp 2A, nhưng tại sao lớp này lại toàn mấy bạn lạ mặt không vậy cô? Và cô không nhìn giống như cô Trâm nhỉ?

Cô giáo nở một nụ cười tỏa nắng và nhẹ nhàng nói:

– À, cô dạy lớp 2A nè con. Cô xin giới thiệu: cô tên là Trúc, và lớp con ở trên tầng 2 lận kìa. Đây, co dẫn con lên.

Đây là lần đầu tiên Hùng được cho phép lên tầng 2. Các em nhỏ chỉ được lên tầng 2 trừ khi được cho phép, không được tự tiện lên. Đi một hồi thì Hùng mới nhận ra được một số khuôn mặt quen biết, như là Tâm, Hà, và An. Hùng vui mừng đón tiếp những người bạn của mình, nhưng rồi Hùng cũng tìm ra được một gương mặt xa lạ. Bạn này có mái tóc đen nhánh, ánh mắt long lanh và trong sáng, nhưng lại hiện rõ lên sự nhút nhát và sợ hãi. Bạn ấy cứ ngồi lặng lẽ một mình, một số bạn đến lại hỏi thăm, nhưng bạn ấy chỉ trả lời vài câu rồi im re luôn.

Một lúc sau, cô Trúc bước vào lớp, và cả lớp bỗng dung im lặng để nghe cô nói. Cô bắt đầu giới thiệu bản thân, và yêu cầu từng bạn giới thiệu. Đến lượt bạn mới, thì kêu 2 lần bạn mới chịu đứng. Cô Trúc ngay lập tức biết bạn này là học sinh mới nên cô giới thiệu giùm bạn ấy luôn.

Tên bạn này là Chi Anh, và bạn này là bạn mới của lớp 2A. Các bạn làm ơn hãy cư xử tốt với bạn nhé!
Buổi học hôm đó rất khác biệt so với năm lớp 1 của Hùng. Cả lớp được đọc nhiều quyển truyện khác nhau, cũng như là học toán nhân và chia, rất khó làm sao! Vì là buổi đầu tiên nên học chỉ 10 giờ là ra về rồi. Đứng trước cổng trường từ bấy giờ, mẹ của Hùng đã đứng đợi từ khi nào, và khi trông thấy con trai của mình với vẻ mặt tươi tắn, bà liền hỏi:

– Rồi, hôm nay học sao vậy con?

Hùng mỉm cười rạng rỡ, rồi vui vẻ trả lời:

– Mẹ biết đó! Năm học mới, mọi thứ thay đổi.

Tác giả: Nguyễn Bảo Khánh