Chuyến chu du thành phố của mèo Miu

Cũng đã hơn hai năm rồi kể từ ngày ấy, cái ngày mà tôi được nhận nuôi. Tôi nhớ rõ những ngày bị vứt bên vệ đường cùng chiếc hộp bằng bìa mỏng tang. Một con mèo còn bé, chỉ vừa được một tuổi thì chắc sẽ chẳng sống được lâu với thời tiết khắc nghiệt vào mùa đông miền Bắc. Ấy vậy mà may thay, lúc chỉ còn thoi thóp, tôi được một cô bé cứu sống. Từ đó đến giờ, tôi có một ngôi nhà từ tế, thức ăn đầy đủ và được mọi người yêu thương.

Mỗi buổi sáng, khi mặt trời chỉ vừa lên được một nửa, tôi thường nhảy ra khỏi chiếc nệm êm ái và ấm cúng cúng của mình. Tôi chạy lên chiếc cầu thang bằng gỗ rồi nhảy phóc lên ban công. Mỗi ngày, tôi sẽ vươn vai sau một giấc ngủ dài rồi năằm phơi nắng hoặc nhìn ngắm đường phố bên dưới với sự khoan khoái. Nhưng cứ bình thường như thế thì có lẽ chẳng đáng viết thành truyện? Buổi sáng hôm ấy đặc biệt đến nỗi có khi suốt đời tôi cũng không bao giờ quên.

Đang nhìn ngắm cảnh vật, tôi bỗng phát hiện một con chuột béo múp đang cố lách cái thân hình mũm mĩm của nó vào một khe hở, cố gắng đột nhập vào một căn nhà. Bản năng của loài mèo thúc giục tôi không ngừng và đó là cách câu chuyện bắt đầu. Tôi trượt xuống khỏi ban công, nhảy xuống mái nhà, nhảy xuống con đường nhỏ và tiến gần đến con chuột xấu số.

Vừa nhìn thấy tôi, con chuột co cẳng chạy trốn, tôi đuổi theo với mong muốn kiếm được một bữa sáng ngon lành. Nhưng chưa kịp bắt chuột thì bỗng nghe tiếng “vùuuuu” một cái, tôi bị nhấc bổng lên. Tôi hoảng hốt và giãy giụa nhưng không sao thoát ra được. Thì ra tôi bị hai “vị hảo hán” cưỡi chiếc xe Exciter đeo khẩu trang kín mặt bắt đi mất.

Dù chỉ là mèo con nhưng chắc chắn tôi không thể chịu chết như thế được! Dùng hết sức bình sinh, tôi vùng thoát ra, cào một phát thật mạnh vào mặt tên ngồi sau. Hắn đau đớn buông lỏng tôi ra. Chớp thời cơ, tôi nhảy phóc lên một cái cây ven đường rồi trèo lên cao. Hai vị hảo hán kia mất đà, mất quyền kiểm soát xe, đâm sầm vào cây cột điện. Tôi thoát được xuống đường.

Bấy giờ, tôi mới nhận ra rằng nơi đây thật lạ lẫm, cách xa khỏi căn nhà thân quen. Nhưng dù bị lạc thì tôi cũng cóc sợ nhé! Thậm chí máu phiêu lưu của tôi còn sôi lên sùng sục, hối thúc tôi nhảy xuống khỏi cái cây và đi chu du thiên hạ.

Vừa nghĩ xong, có một chiếc xe buýt hai tầng đi tới. Tôi không nghĩ ngợi nhiều mà trèo từ cành cây nọ lên ngay tầng hai của chiếc xe buýt. May mắn thay, không có ai ở tầng hai cả nên tôi chạy ngay đến bên của kính và nhìn ngắm mọi vật xung quanh. Nhiều thứ mới thật lạ lùng làm sao! Nhiều người đang dẫn những anh bạn chó đi dạo bên bờ hồ, có thật nhiều trẻ con đang chơi đùa vui vẻ với nhau,…

Lần đầu tiên được thấy những cảnh vật ngoài thế giới rộng lớn, tôi háo hức lắm! Xe chạy qua hết chỗ nọ đến chỗ kia, qua bao nhiêu khu vực mới lạ. Đến một cột đèn đỏ, tôi lén lút trèo xuống cầu thang rồi xuống xe. Nhiều người thấy có chú mèo ở ven đường thì xúm lại vuốt ve. Tôi cũng thích lắm, nằm phơi bụng ra, gừ gừ sảng khoái. Xong, tôi lại chạy lon ton đi khám phá phố phường. Có người còn cho tôi một ít đồ ăn ngon lành. Tôi khoái nhất một mẩu thịt cá bác bán cá tốt bụng đã ném cho tôi. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ hương vị thơm ngon ấy.

Dần dần, bầu trời đã xuất hiện những ánh cam vàng ngọt của buổi hoàng hôn, tôi nghĩ đến chuyện tìm đường quay về. Nhìn thấy một chiếc xe đang tiến tới, tôi đang lấy đà, ý định nhảy lên thì bỗng có hai bàn tay bế thốc tôi lên. Thì ra cô chủ không thấy tôi nên đã vội vàng đi tìm khắp nơi!

– Con Miu đây rồi! Không biết làm sao mà nó đi xa thế được, mẹ nhỉ?

Thế là tôi lại trở về căn nhà thân yêu, đồng thời hoàn thành chuyến “chu du thiên hạ” của mình với niềm tự hào mãnh liệt. Tôi tự nhủ: “Mình giỏi thế cơ chứ, trong họa lại có may!”

Tác giả: Trương Anh Khoa (Lớp 6)

Lời ban biên tập: Truyện được viết từ chủ đề trong chương trình Phóng viên nhí của trang Chiếc lá kể chuyện. Các bạn học sinh muốn cộng tác hãy gửi bài về địa chỉ email: writing.lastoryteller@gmail.com nhé!