Những ngọn núi cao hùng vĩ nương tựa nhau như những ngôi nhà lớn với mái nhọn hoắt nằm kề bờ sông. Vươn tầm mắt ra xa, ở phía bên kia là cánh đồng hoa rực rỡ sắc màu trải dài tít tắp. Nơi ấy, chính là thung lũng xanh – nơi Mèo Xám chọn ẩn mình trong một cái hang nhỏ ngay dưới một hốc đá to. Cậu thấy cuộc sống quá đỗi bình yên và đủ đầy, cũng chẳng cần giao thiệp với quá nhiều người để tránh những ồn ào và phiền phức không đáng có. Mỗi sáng sớm, cậu dỏng tai nghe tiếng loa phát thanh rộn ràng phát ra từ tổ nhà bác Chim Cu Gáy. Cậu cũng có nhiều sự lựa chọn cho mỗi bữa ăn hàng ngày, nhưng lại đặc biệt yêu thích món súp khoai tây.
Một ngày hè tháng Sáu, khi ánh nắng xuyên qua kẽ lá và hắt bóng xuống cửa hang, những chú chim hót líu lo, Mèo Xám đã thức giấc. Trong lúc chờ đợi món súp khoai tây chín, cậu bước ra khỏi chỗ ở, phóng tầm mắt về phía bụi rậm ngay trước mặt, nơi đang có cái gì đó khác thường. Dỏng tai lên một chút, cậu nghe thấy giống như tiếng ai đó đang kêu cứu một cách yếu ớt.
Mèo Xám tiến lại gần, thì ra cô Gà mái đang bị mắc kẹt dưới những tảng đá. Cậu nhanh nhẹn nâng đá lên và cô Gà mái đã có thể lách mình khỏi đó.
“Cảm ơn cậu đã cứu tôi, cậu quả là anh Mèo tốt bụng”- Cô Gà mái lên tiếng.
“Đấy là việc nên làm thôi, cũng chẳng có gì to tát” – Mèo Xám đáp lại lời cô Gà mái. Cũng chẳng để cô Gà nói gì thêm, Mèo ta chạy biến vào hang.
Mọi việc trôi qua bình yên trong nhiều ngày sau đó, cho đến một sáng sớm đặc biệt. Vẫn thói quen cũ, sau khi thức dậy sẽ bước ra khỏi hang ngắm nhìn xung quanh trong lúc đợi món súp khoai tây trong lò chín.
Nhưng lần này, cậu phải dụi mắt tới tận ba lần vì ngay trước cửa hang xuất hiện một chiếc giỏ mây xinh xắn cùng một quả trứng nhỏ bên trong. Thoạt tiên cậu đã định mặc kệ vậy nhưng sự tò mò thôi thúc cậu tiến lại gần, Mèo Xám lười biếng nhấc quả trứng lên. Cậu vô tình nhìn thấy một mảnh giấy được viết vội vàng:
“Mèo Xám thân mến!
Cậu còn nhớ buổi sáng nọ, chính cậu đã cứu tôi ra khỏi những tảng đá chứ. Nếu không có cậu thì tôi đã mất mạng.
Câu chuyện này thực sự rất dài, nhưng tôi không còn nhiều thời gian nữa. Tôi bị thương rất nặng, không thể kéo dài sự sống và nhờ cậu chăm sóc quả trứng giúp tôi. Cậu hãy thay tôi ấp trứng và nuôi lớn Gà con. Tôi biết ơn cậu”.
Mèo Xám nhìn quanh một hồi để chắc chắn xem liệu có bắt gặp chủ nhân của chiếc giỏ hay không. Thế rồi cậu chàng lẩm bẩm: “Chuyện phiền toái gì đang diễn ra vậy?”
Cậu chợt nghĩ: “Thôi kệ, cũng chỉ là một quả trứng bé xíu mà thôi. Mình sẽ mang quả trứng cất vào hang. Đợi khi đêm xuống và mang nó đi thật xa để quẳng quách đi cho đỡ rắc rối. Nếu mình không nói ra cũng chẳng ai biết chuyện này cả”- Mèo Xám tỏ vẻ hài lòng với ý nghĩ của mình.
Buổi tối hôm đó, trước khi ra khỏi hang cùng với giỏ trứng. Mèo Xám cẩn thận ngó trước, ngó sau để tránh bị bắt gặp. Cậu đi một quãng đường khá xa và chỉ dừng lại khi trông thấy một gốc cây to. Rồi nhẹ nhàng đặt giỏ trứng xuống.
Thế rồi suốt quãng đường trở về hang, Mèo thấy thấp thỏm trong lòng: “Ngộ nhỡ mẹ Gà vẫn còn sống hay đó là quả trứng của một cô Gà mái nào đó ác ý với mình để đấy và sẽ quay lại đòi thì rắc rối to” – Chưa hết thắc mắc này lại tới thắc mắc khác: “Ngộ nhỡ quả trứng bị quạ tha mất thì biết phải làm sao?”
Có quá nhiều câu hỏi trong đầu Mèo Xám lúc này, khiến cậu đành tự nhủ: “Thôi mình cứ mang quả trứng về, đợi Gà con nở rồi mang đi bỏ hoặc cho chị Gà mái nào đang khao khát một mụn con cũng không phải là ý tồi”.
Mèo Xám quyết định quay lại gốc cây và mang theo giỏ trứng về nhà. Trong nhiều ngày sau đó, Mèo ấp trứng dưới lớp lông của mình với mong muốn quả trứng sẽ sớm nở thành Gà con. Rồi cậu sẽ mang cho đi và lại thảnh thơi làm những gì bản thân mình thích mà chẳng có bất cứ sự phiền toái nào đeo bám.
Một đêm nọ, khi đang say ngủ thì Mèo bỗng thấy có vật gì đó đang cựa quậy, động đậy dưới lớp lông của cậu. Mèo giật mình tỉnh giấc và nhìn thấy một chú Gà con nhỏ xíu từ từ chui ra từ lớp vỏ trứng, luôn miệng kêu chiêm chiếp… Đoán là Gà con đói bụng nên Mèo lấy vội củ khoai tây và nói: “Đây, đồ ăn của cậu đây”.
Nhưng vỏ khoai tây khá cứng so với chiếc mỏ non nớt của Gà con nên sau một hồi vất vả mà chẳng có được chút gì vào bụng, Gà lại tiếp tục kêu chiêm chiếp…
“Này anh bạn, cậu thật rắc rối. Giờ thì cậu muốn gì?”- Mèo Xám tự hỏi rồi cũng tự mình trả lời. “Thôi được ta biết rồi, có lẽ cậu cần thứ gì đó dễ ăn, một chút súp khoai tây chẳng hạn”.
Chẳng có bất cứ sự chuẩn bị nào cho quá trình chào đời của Gà con, nên trong cái hang của Mèo con lúc này là một mớ hỗn độn. Một bên là Gà con đang đói, không ngừng kêu. Bên cạnh là những củ khoai tây lăn lông lốc trên nền cùng những cọng rơm vàng rơi ra từ chiếc giỏ mây vương vãi khắp nơi. Phía bên bếp lò, nước chảy lênh láng dưới đất bởi chút sơ ý của Mèo trong lúc vội vã cho nước vào nồi.
Cuối cùng, khi món súp khoai tây nóng hổi được đưa ra khỏi lò, mọi chuyện trở nên yên ổn hơn và Gà con bắt đầu ăn một cách ngon lành.
Mỗi ngày khi Mèo Xám đi ra khỏi hang luôn có Gà con lẽo đẽo theo sau và luôn miệng: “Mẹ, mẹ,…”
“Gà con ơi, ta không phải mẹ cậu. Mẹ cậu phải là một cô Gà mái, còn ta là một chàng Mèo. Cậu nhìn xem, cậu có hai cái cánh và hai chiếc chân với những ngón dài và nhọn hoắt còn ta thì không. Cậu không thấy rằng đến ngay cả chiếc mỏ dài của cậu, cũng không hề giống ta sao. Vậy thì làm sao ta có thể là mẹ cậu được? Cậu cứ thử ngắm mình qua suối nước mà xem” – Mèo Xám kiên nhẫn giải thích.
Gà con nghe vậy thì rất buồn, liền đến gần bờ suối và soi mình xuống nước. Mèo Xám nói đúng, cậu chẳng có điểm nào giống Mèo hết.
Một buổi sáng nọ, Gà con không đi theo Mèo Xám ra khỏi hang như mọi ngày mà có ý định sẽ một mình ra ngoài tìm mẹ. Trên đường đi, chàng gặp bác Chim Ưng và hỏi: “Chào bác, bác có biết mẹ cháu ở đâu không?”. Nhưng cậu chỉ nhận được cái lắc đầu.
Gà con lại đi tiếp, cậu hỏi tất cả những người mà mình gặp trên đường nhưng chẳng ai biết mẹ cậu ở đâu cả. Cho tới khi cậu gặp được Sói già: “Chào bác, bác biết mẹ cháu ở đâu chứ ạ?”.
“Cháu đang đi tìm mẹ của mình sao? Đương nhiên là ta biết. Muốn tìm mẹ thì hãy đi theo ta. Ta sẽ dẫn cháu qua sông bên kia. Mẹ cháu đang ở đó” – Sói gian ác tỏ vẻ hiểu chuyện.
“ Dạ vâng, bác cho cháu theo cùng nhé?” – Gà con tỏ vẻ vui mừng.
Gà con ngây thơ theo chân Sói già qua bờ bên kia của con sông mà không hề hay biết đó chỉ là cái bẫy của lão Sói xảo quyệt.
Đúng lúc đó, Mèo Xám trở về nhà nhưng chẳng thấy bóng dáng Gà con đâu cả. Cậu hớt hải đi tìm Gà con và gặp được bác Chim Ưng tốt bụng: “Bác Chim Ưng ơi, bác có nhìn thấy Gà con đi ngang qua đây không?”
“Ồ có đấy, nhưng Gà con đi tìm mẹ và ta thấy cậu chàng đã theo Sói già sang bên kia sông. Sói đã dụ dỗ ngon ngọt rằng lão ta biết mẹ của Gà ở đâu? Nếu cậu muốn hãy leo lên lưng và ta sẽ đưa cậu đến nơi đó”- Bác Chim Ưng lên tiếng.
Leo lên lưng của Bác Chim Ưng rồi chẳng mấy chốc cả hai đã sang được tới bờ bên kia. Lần theo dấu chân của Sói và Gà con trên cát, cuối cùng Mèo và bác chim cũng tới được đúng nhà của Sói già.
Tấm rèm cửa sổ được Sói che vội vàng nên vô tình lọt vài kẽ hở đủ để Bác Chim Ưng và Mèo Xám có thể quan sát phía bên trong ngôi nhà. Ngay cạnh lò sưởi, Gà con đang run lẩy bẩy, e sợ nép mình. Còn Sói lúc này đang nằm thảnh thơi trên ghế, một chân gác lên chân còn lại tỏ vẻ khoái chí và chờ đợi nồi nước trên bếp sôi sẽ cho Gà vào nồi.
Bác Chim Ưng và Mèo Xám cùng nhau nghĩ cách. Để thu hút sự chú ý của Sói, cả hai gõ cửa dồn dập. Chỉ đợi Sói ra mở cửa, bác Chim liền nhằm đúng mặt hắn rồi mổ túi bụi, còn Mèo thì nhằm vào đùi và bụng hắn mà cào thật đau. Sói ta chẳng kịp hiểu chuyện gì, vì đau mà sợ hãi chạy thẳng một mạch lên núi.
Cứu được Gà con, tất cả gặp nhau mừng rỡ. Trên đường về nhà, Gà tường thuật lại việc đã bị Sói dụ dỗ ra sao cho cả Mèo Xám và bác Chim Ưng nghe. Cậu nói rằng mình đã nghĩ sẽ chẳng còn cơ hội được gặp lại Mèo Xám.
“Xin lỗi, tôi chẳng thể nghĩ được rằng những lời nói hôm ấy đã khiến cậu tổn thương đến vậy!” – Mèo Xám thực sự hối hận vì những lời đã thốt ra.
Gà con đáp lời: “Đừng bận lòng nhiều về chuyện đó anh Mèo ạ, em đã bình an trở về rồi”. Gà con tiếp tục nói: “Cám ơn Bác Chim và anh Mèo đã cứu cháu khỏi Sói”.
Đúng lúc ấy, bác Chim đưa tất cả cùng đáp xuống trước cửa hang. Thấy Gà con rụt rè, Mèo Xám liền lên tiếng:
“Này Gà con, ta không phải mẹ cậu nhưng nếu cậu lựa chọn ở lại trong chiếc hang nhỏ và đầy đủ tiện nghi này cùng ta. Ta hứa sẽ yêu thương và chỉ dạy cho cậu như một người mẹ. Ta sẽ dạy cậu kiếm mồi và cách đề phòng hiểm nguy” – Mèo Xám lên tiếng.
“Anh không ghét bỏ em chứ?”- Gà con rụt rè.
Mèo Xám mỉm cười và nói: “Cảm ơn cậu đã giúp ta có thêm một người bạn và nhờ sự xuất hiện của cậu, ta học được cách yêu thương và quan tâm, chăm sóc người khác. Từ giờ hãy ở lại đây và coi đó như nhà của cậu”.
Cũng từ dạo đó trở đi, những cư dân trong thung lũng thường xuyên nhìn thấy Mèo Xám dạo chơi cùng Gà con. Họ vui vẻ, cười đùa với nhau và đôi khi là cùng nhau đào xới những củ khoai tây. Bác Chim Ưng cũng thường xuyên ghé đến và tất cả trở thành những người bạn thân thiết của nhau.
Tác giả: Mộc Miên
Leave a Comment