Tại sao mẹ sinh con ra?

– Nấm ơi, đến giờ đi ngủ rồi. Hôm nay, mình đọc truyện đến đây thôi con nhé!

– Ưmmmmm.. – Con bé mặt ỉu xìu, hai cái môi trề ra. – Nhưng con chưa muốn đi ngủ. Mẹ à ơi con đi!

Mẹ vòng tay ôm con gái một cái thật chặt, rồi cứ thế lắc lư nhè nhẹ. Con bé luôn thích như vậy, thích được bé nhỏ trọn trong vòng tay mẹ.

“À ơi, à ơi, con ngủ cho ngoan, giấc mơ sẽ mang, đầy lời mẹ ru… À ơi, à ơi… mãi mãi chúng ta, một gia đình nhỏ, một hạnh phúc to…”

Hihi, thích quá – Nấm khẽ reo lên rồi lặng im hít hà mùi của mẹ cho thỏa thích.

Bỗng Nấm quay sang hỏi mẹ:

– Mẹ, tại sao mẹ lại sinh con ra?

– Ơ, sao tự nhiên con hỏi mẹ như thế? Mẹ ngạc nhiên hỏi lại con:

– Thế con có thích làm con của mẹ không?

– Có chứ… À, nhưng mà… – Con bé ngập ngừng – trừ những lúc… mẹ… cáu.

Lời con nói khiến mẹ trầm ngâm. Mẹ vẫn ôm con lắc lư nhè nhẹ.

– Hôm nọ, mẹ quát con ấy. Mẹ giận dữ. Mẹ bảo: “Mẹ không cần con!” – Con bé vừa nói, giọng vừa nghèn nghẹn – Lúc ấy, con cũng tức mẹ lắm! Con đã không biết mẹ sinh con ra để làm gì.

Bầu không khí chùng xuống. Mẹ thấy sống mũi mình cay cay. Mẹ siết chặt vòng tay ôm con, xoa xoa tấm lưng bé nhỏ. Mùi mồ hôi vẫn còn vương trên tóc con, chua chua ngai ngái. Mẹ biết, mẹ đã sai khi không kiềm chế được lời nói trong lúc nóng giận và khiến con bị tổn thương. Nhưng cảm ơn con đã nói ra và cho mẹ có cơ hội được nói về những điều mẹ thật sự nghĩ.

– Nấm biết không, mẹ nhớ lần đầu tiên con tự gội đầu. Khi ấy, con đứng thẳng người, mắt nhắm, môi cũng mím chặt. Nước từ vòi hoa sen dội trên đỉnh đầu, chảy xuống gương mặt con pha lẫn bọt xà phòng. “Thích quá mẹ ơi”, con reo lên thật to, rồi từ đấy chỉ nghe thấy tiếng con cười vui vẻ. Mẹ đã rất hạnh phúc.

Con biết không, lần đầu tiên, khi con biết nhìn mình trong gương, con thích thú khi thì cười, khi thì cố gắng sờ vào hình ảnh của mình. Nhìn con khám phá điều mới lạ, mẹ cũng đã bất giác tự cười một mình. Lòng mẹ như có những bông hoa nở bên trong.

Rồi nhiều lần đầu tiên nữa: Lần đầu tiên con cắn miếng chanh chua loét này.

Lần đầu tiên con nhận ra chiếc bóng của mình. Lần đầu tiên con nhảy qua vũng nước. Lần đầu tiên con nhặt một bông hoa tặng mẹ… Rồi lần đầu tiên, con chỉ cho mẹ con ốc sên trong đám lá và gọi mẹ cùng vào cuộc khám phá với con.

Lần đầu tiên con kéo mẹ cùng tung mình trên chiếc thảm nhún của khu vui chơi, mẹ đã biết cười sảng khoái là như thế nào.

Con biết không, tất cả những lần đầu tiên ấy, mẹ đều nhớ. Rồi tất nhiên là mẹ cũng nhớ cả những lần thứ 2, thứ 3… nữa. Mẹ thích cảm giác ở bên cạnh mình luôn có một cô bé đáng yêu như con.

Mẹ xin lỗi vì đã có những lúc thật xấu tính với con. Những lúc mắng con là mẹ sai. Lỗi không phải ở con mà là ở mẹ. Có nhiều chuyện khiến mẹ quên mất ý nghĩa của việc được ở bên cạnh con. Nhưng con biết không, thực sự chỉ có một lý do duy nhất của việc vì sao mẹ sinh con ra thôi!

Từ nãy, theo từng lời mẹ nói, những kỷ niệm cứ dần hiện ra trong cô con gái nhỏ. Cô bé ngước lên nhìn mẹ, mắt long lanh, chờ đợi… Lần đầu tiên, cô bé khám phá thêm một điều thật ý nghĩa trong đời:

– Vì mẹ tin rằng, có con là hạnh phúc – Mẹ nói thật chậm rồi mỉm cười nhìn Nấm.

Như cảm nhận được sự xúc động của mẹ lúc này, Nấm lấy tay vỗ vỗ vào lưng mẹ. Chỉ còn nhịp thở đều đều từ hai lồng ngực đang hướng vào nhau. Nấm nhắm mắt lại, nghĩ về những lần đầu tiên rồi dần chìm vào giấc ngủ.

“Vì mẹ tin rằng, có con là hạnh phúc” – lời của mẹ như làn gió dịu êm đưa Nấm vào giấc mơ ngọt ngào.

“À ơi, à ơi, con ngủ cho ngoan, giấc mơ sẽ mang, đầy lời mẹ ru… À ơi, à ơi… mãi mãi chúng ta, một gia đình nhỏ, một hạnh phúc to…

Tác giả: Việt Hà