Mary và chuyến phiêu lưu trong đêm Giáng sinh

Vào Giáng sinh năm nay, Mary đã viết thư cho ông già Nô-en và có một điều ước mà cô bé 12 tuổi cho là thật… ngớ ngẩn.

Điều ước đó là cô được cùng ông già Nô-en đi phát quà cho trẻ em. Vốn cô cũng không định viết thư cho ông vì không còn tin vào phép màu nữa. Nhưng em gái của Mary, Sara lại khuyên cô:

– Chị cứ thử viết điều ước của mình ra đi! Chị có mất gì đâu?

Sau vài ngày đắn đo, cô quyết định viết thư. Nhưng rồi cô lại giấu bức thư ấy đi. Vì một trong những người bạn của cô có bố làm ở bưu điện và Mary sợ rằng khi cô bạn đi làm cùng bố sẽ phát hiện ra điều ước ngớ ngẩn của mình. Rồi nếu cô bạn ấy nói với cả lớp thì cô sẽ… bẽ bàng lắm!

Nghĩ đến đó thôi, cô đã thấy muốn khóc vì ngay cả bình thường cô cũng không được ai quý mến. Cô không có một người bạ nào để trò chuyện, tâm sự.

Bố mẹ cô bỏ nhau và cô sống cùng bố. Suốt ngày, ông chỉ quan tâm đến công việc. Cũng có ngày nghỉ, Mary được sang ở cùng mẹ nhưng mẹ cô không bao giờ đoái hoài đến cô, chỉ quan tâm đến em gái.
Cô cũng không thể chia sẻ với em gái vì một lần cô đã thử nhưng Sara lại đem những tâm sự của cô nói hết với đám bạn. Mọi chuyện bị lan truyền ra ngoài, mọi bí mật của cô bị cả lớp biết… Các bạn trong lớp không những không thấy có lỗi mà còn đánh Mary vì đã nói xấu họ.

Từ đó, cô bé bị cô lập. Không chơi cùng ai và Mary cũng chẳng muốn nói chuyện với ai.
Hôm nay đã là ngày 24/12 rồi.

Buổi đêm đi ngủ, Mary cũng không hi vọng gì về điều cô ước.

Nhưng thật bất ngờ, khi cô đang thiu thiu đi ngủ thì bỗng nhiên có tiếng gọi: “Mary! Mary! Dậy đi cô bé!”.
Mary mở mắt ra. Trước mắt cô là ông già Nô-en với chòm râu trắng như tuyết và túi quà màu đỏ to bự đang đeo trên vai. Mary chưa hiểu ra chuyện gì thì ông già Nô-en đã giục cô lên xe tuần lộc của mình.
Mary cứ thế bước theo. Ông giới thiệu với Mary từng “thành viên” trong đoàn. Nhưng cô đặc biệt ấn tượng nhất với Rudlof – người trưởng đoàn. Mary cùng mọi người lên đường.

Đến ống khói của nhà đầu tiên, Mary được ông già Nô-en đưa cho gói quà, một chiếc hộp rất to và một bình giữ nhiệt rất cao rồi nói:

– Cháu đừng quên cho bánh và sữa vào hai thứ đó.

Mary quay sang Rudolf với 1 vẻ mặt ngạc nhiên. Thấy thế, Rudolf liền cười ngượng và giải thích:
-Lần nào bà Clause cũng biết ông xã của mình sẽ gói gém bánh, sữa của các nhà khác tặng và mang về nên… Uhm, cậu biết mà!

Mary nghe vậy thì mỉm cười. Nhưng ông già Nô-en lại làm vẻ mặt dỗi hờn, dậm chân xuống nền gỗ mỏng của chiếc xe và nói:

– Các cháu cười ta!

Và chuyện gì đến cũng đến. 1 tiếng “Bụp” vang lên, miếng gỗ trên nền rơi tự do. Thế là ông già Nô-en khóc to hơn. Mary vội trấn an ông:

– Thôi cháu xin lỗi mà. Ông phải để các em bé ngủ chứ?

Thế là ông vẫn khóc nhưng nhỏ hơn. Mary định nói thêm gì đó nhưng Ruldolf lấy chân mình đeo đồng hồ ra và nhắc:

– Nhanh lên, cậu và ông ấy nói chuyện mất 1 phút rồi đó.

– Đồng hồ của cậu có bị sai không, Rudoft? Ít nhất tớ với ông già Nô-en đã nói chuyện hơn 10 phút rồi.

Thế là Rudolf giơ 2 chân của cậu lên để xem đồng hồ. Và rồi lại 1 tai nạn nữa xảy ra. Chiếc xe tuần lộc rơi tự do.

Rất may mắn cho Mary vì cô đang đứng vững trên viền của ống khói. 1 điều may mắn nữa đó chính là đàn tuần lộc đã nhanh nhẹn bay đi nhưng không đủ lực. Khi nhận ra rằng chiếc xe tuần lộc đang rơi tự do, Ruldolf đã nỗ lực giúp các chú tuần lộc khác cùng bay lên.

Trong khi đó, Mary sắp không giữ được thăng bằng và nói:

– Nhanh lên, mình sắp ngã rồi!

Mary đã thoát khỏi tình huống ngàn cân treo sợi tóc nhờ chiếc xe tuần lộc bay lên. Và cuối cùng, gói quà thứ nhất đó cũng được đặt ngay ngắn dưới gốc cây thông. Chiếc đĩa và cốc sữa trên mặt bàn đã trắng tinh.

Rồi nhà thứ 2,3,4,… Và cuối cùng các hộp quà cũng dần hết. Nhìn thấy vậy, Ruldolf liền nói:
– Ông Santa ơi, mình đi về lấy quà nhé!

Thế rồi cả đàn tuần lộc vụt bay trong màn đêm huyền ảo và chỉ dừng lại một nơi như là nhà máy sản xuất quà.

– Đến nơi rồi mọi người ơi! Ruldolf nói.

– Ông lại ngủ nữa à, Santa?

Lúc đó, Mary mới nhận ra ông Santa đang dựa vào vai mình.

– Thôi cứ để cho ông ấy ngủ đi. Mình và cậu đi lấy quà.

Chắc hẳn ông già Nô-en đã làm việc quá mệt mỏi trong suốt những ngày qua.

Mary bước vào nhà máy và vỡ òa khi thấy bên trong là 1 thế giới đầy màu sắc. Cô còn chưa hết ngạc nhiên khi nhìn những người lùn đang vừa làm việc vừa nói chuyện. Sau đó, có 1 bà lão gầy còm đeo kính. Cô đoán đó là bà Claus và cất tiếng chào:

– Cháu chào bà Claus!

Ruldolf cười lớn, nói ngay:

– Không, đây là bác giúp việc đấy cô bé ơi!

Rồi lại 1 bà lão nữa khá mũm mĩm bước ra, Mary lại đoán:

– À đây là bà Claus!

– Cũng không phải – Ruldolf nói.

Mary lại nhìn quang cảnh xung quanh và miệng tròn chữ O khi nhìn thấy 1 chú lùn với hình dáng thật kỳ lạ đang nhìn cô.

– Có chuyện gì thế Mary? Ruldolf hỏi.

– À không có gì!

Mải nhìn chú lùn, Mary không nhận ra 1 bà lão người rất tròn đang đi xuống và cầm trên tay quyển “Những Điều Người Bình Thường Hay Làm” và nói:

– Không, cô ấy chỉ bị ngạc nhiên thôi. Ta vừa đọc được điều thú vị đó trong quyển này…
– Cháu chào bà Claus ạ. Cháu là …

Chưa để Mary nói hết câu, Ruldolf đã cắt ngang:

– Bà Claus ơi, hay là vừa ăn bánh vừa nói chuyện nhé. Đi mà!
– Được rồi.

3 người ngồi nói chuyện với nhau hăng say. Đến khi có 1 tiếng chuông của xe tuần lộc vang lên.

– Chắc là ông ý dậy rồi. Thôi chúng mình đi lấy quà đi!

Mary và Ruldolf đứng dậy đi lấy quà nhưng Mary chợt nhớ ra lỗ hổng của xe tuần lộc nên bảo Ruldolf đi đổi xe. Cả 2 mang rất nhiều quà xuống nhà kho nơi để xe tuần lộc dự phòng. Sau đó, Mary giúp Ruldolf kéo xe ra ngoài. Nhưng khi ra đến ngoài cửa thì không thấy ông Santa đâu nữa. Ruldolf với vẻ mặt không ngạc nhiên gì, nói:

– Chắc ông già Nô-en lại đi dạo cùng đàn tuần lộc và 1 chú trưởng đoàn khác. Ông ấy rất thích việc này!

-Không, mình nghĩ ông ấy bị bắt cóc rồi. Mary nói.

-Cậu không tin lời mình nói sao? Mình bảo là ông ý đi dạo thôi.

-Cứ thử xem ai đúng nhé!

Một lúc sau, tìm loanh quanh không thấy và mãi vẫn chưa thấy Santa về, Ruldolf đã tin lời Mary.
Thế là cậu xem camera rồi lôi 1 chiếc máy giống của FBI ra và biết được rằng thủ phạm là 1 trong những người nghèo nhất thế giới.

Thế rồi lại 1 máy định vị nữa giống của FBI. Chỉ mất vài giây, 2 người đã tìm được vị trí nơi ông Santa đang ở.

Nhưng lại có 1 trở ngại lớn hơn đó chính là không thể đi được. Vì Ruldolf không thể nào kéo nổi xe tuần lộc chứ nói gì có thêm cả quà và Mary.

Thấy thế, bà Claus cũng tham gia cùng họ để tìm cách. Rồi bà nghĩ ra 1 chiếc xe mà chỉ cần 1 chú tuần lộc cũng kéo được.

-Chiếc xe đó có từ hồi Santa mới quen mỗi Ruldolf thôi, Mary à. Nhưng chiếc xe này không có ở các câu chuyện đâu nhé, có mỗi cháu được tận mắt nhìn thấy đó!

Chiếc xe được lôi từ nhà kho ra, Mary và Ruldolf thuận lợi lên đường. Vì bây giờ đang là giữa đêm nên trời rất lạnh. Mary thì đã mặc đủ ấm nhưng Ruldolf thì không. Cậu vội chạy đi cứu ông già Nô-en nên không kịp lấy thêm khăn choàng.

Thoáng chốc, 2 người đã có mặt tại nhà của người đàn ông nọ. Vừa mở cửa bước vào thì 1 khẩu súng đã chĩa vào người họ.

– Đừng, đó là bạn của ta – Ông Nô-en nói.

Bây giờ Mary và Ruldolf mới thấy ông ngồi cạnh chiếc giường, đang nói gì đó với cậu bé đang nằm trên giường.

– Mời vào – Người đàn ông kia nói.

Thế là Mary và Ruldolf chạy thẳng về phía giường nhưng bị Santa ngăn lại và bảo:

– Ta không sao đâu.

Khi Santa nói xong chuyện với cậu bé kia thì giục Mary và Ruldolf đi về.

Trên đường đi phát quà tiếp, Santa đã kể về sự việc ông bị bắt cóc là vì cậu bé ông nói chuyện đó sắp ra đimà chỉ có 1 nguyện vọng cuối cùng đó là được gặp ông Santa nên bố cậu mới bất đắc dĩ làm vậy.

Nghe xong, Mary chợt nhớ ra là chưa đưa quà cho cậu bé kia liền nói với Santa và Ruldolf. Cô bé nói:
– Hãy phát quà cho cậu bé đi ông già Nô-en. 1 món quà cũng giúp cậu ấy vui và thấy cuộc sống ý nghĩa hơn!

Khi phát hết quà, Mary thấy Ruldolf có gì đó không ổn, thế là cô bảo bà Claus. Bà Claus liền cặp nhiệt độ cho Ruldolf.

– Ruldolf hiện tại đang bị sốt rất cao. Chúng ta hãy thay phiên nhau chăm sóc cậu ấy.

Mary được chăm sóc đầu tiên. Cô đã chăm sóc Ruldolf rất tận tình, chu đáo. Cô giặt khăn ấm, đặt lên trán cậu bé. Rồi cô pha một cốc sô cô la nóng và mang lại tận giường cho Rudolf.

Vài tiếng sau, Rudolf đã hạ sốt. Cậu khỏe hơn rồi và muốn đền ơn Mary bằng cách đưa cô về nhưng Mary và tất cả mọi người đều không đồng ý vì sợ chú tuần lộc vẫn ốm.

Cô tạm biệt bà Claus và các chú lùn rồi cả Ruldolf nữa. Rồi cô cùng ông Santa lên xe trở về. Chui từ ô cửa sổ vào nhà, cô vẫy tay chào ông Santa và nhảy lên giường rồi ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Mary nghĩ việc vừa xảy ra chỉ là giấc mơ.

Nhưng khi cô đến bên bàn học thì thấy 1 bức thư. Cô ngồi lại đọc bức thư đó rồi mỉm cười, nhắm mắt lại cho đến khi thấy mình đang đứng trước một ngôi làng tuyết trắng. Không biết cô có chuyến phiêu lưu thú vị nào khác nữa không?

Hồng Ánh (Lớp 5)